Review phim Still 17 (2018): Thirty but Seventeen

10/03/2021
Review phim Still 17 (2018): Thirty but Seventeen
414
Views

Rồi những vết thương lòng dù không thể lành lại nhưng sẽ bớt đau đớn và nhức nhối hơn, như những vết chai trên đôi bàn tay vậy.

Nội dung sơ lược

Still 17 là một bộ phim hài lãng mạn được chắp bút bởi biên kịch Jo Sung Hee, người được biết đến qua các tác phẩm nổi tiếng như She Was Pretty, High Kick 2, High Kick 3 và được thực hiện dưới sự chỉ đạo của đạo diễn Jo Soo Won (Pinocchio, I Hear Your Voice).

Phim kể về mối nhân duyên kéo dài 13 năm giữa Woo Seo Ri và Gong Woo Jin (hay Mr. Gong). Trong một tai nạn xe bus 13 năm về trước khi Seo ri 17 tuổi, cô đã bị hôn mê bất tỉnh để rồi lúc tỉnh dậy, cô đã 30 tuổi nhưng tâm hồn của cô vẫn chỉ là của một cô bé 17 tuổi.

Có quá nhiều thứ thay đổi khi cô tỉnh dậy, ngoại hình, giọng nói của cô và cả việc không nhìn thấy cậu mợ của cô ở đâu nữa. Cô tìm về ngôi nhà của mình thì nó đã được bán cho bố của Woo Jin. Lúc cô tìm đến đó, Woo Jin cũng vừa về nước để sống cùng đứa cháu 19 tuổi, Yoo Chan cùng cô quản gia Jennifer. Vì một cú sốc tâm lý năm 17 tuổi, Woo Jin đã luôn khép cửa con tim mình lại, trở nên ít nói và cộc cằn, cho đến khi anh gặp Seo Ri. Vì Seo Ri không có nơi nào để về, họ đã cho cô ở lại ngôi nhà và từ đó biết bao câu chuyện đã xảy ra.

Review phim Still 17 (2018): Thirty but Seventeen

Một vài cảm nhận về phim

Trước hết, đó là một bộ phim nhẹ nhàng tình cảm và ngọt ngào, cũng man mác xíu buồn và nước mắt nữa. Không thiếu những cảnh hài hước như cách nói chuyện như robot của cô Jennifer, lúc Woo Jin ngồi lên chiếc bánh Choco Pie và bị mọi người nghĩ là ị đùn hay lúc anh về nước với bộ dạng tóc tai rậm rạp và đi đến đâu cũng lấy thước ra đo đồ vật khiến bạn của Chan nghĩ chú ta là một kể biến thái; hay những khung cảnh lãng mạn ngọt xỉu up xỉu down khi Woo Jin tỏ tình và hôn Seo Ri khi sân khấu đã kết thúc, cả cảnh 2 người tựa vào lưng nhau trên bãi cỏ, lúc ấy gió thoảng nhẹ man mát và bầu trời mới xanh đẹp làm sao.

Bên cạnh đó, mình đã thực sự bị rung động bởi cái cách mọi người quan tâm giúp đỡ và chăm sóc cho nhau trong phim. Mọi người lo lắng lúc Seo Ri bị ốm nè, Chan và các bạn giúp Seo Ri lột vỏ hành tây nè, mọi người gọi điện xem cô Jennifer đi nghỉ có vui không nè, giám đốc Kang mua túi tặng Seo Ri, rồi lúc mọi người lo lắng khi nghĩ Mr. Gong sẽ bỏ đi một lần nữa…

Review phim Still 17 (2018): Thirty but Seventeen

Phim chẳng có vai phản diện nào cả; lúc đầu tưởng cô nghệ sĩ violin Rin Kim sẽ vì nỗi ghen tị với tài năng chơi đàn của Seo Ri 13 năm trước mà làm gì đó hại cô, cơ mà sau này Rin Kim đã nhận ra sự ganh tị ấy thật vô nghĩa và cô đã tìm được niềm vui lúc chơi đàn.

Các diễn viên kết hợp với nhau rất ăn ý, cảm giác diễn như không diễn vậy, ai cũng đáng yêu, đặc biệt lần đầu mình biết Ahn Hyo Seop và Lee Do Hyun qua phim này, bạn nào cũng đẹp trai, cả Jo Hyun Sik trong vai cậu bạn của Chan mà trông già hơn tuổi.

Nói về diễn viên chính, Shin Hye Sun thực sự đã thể hiện được một tâm hồn 17 tuổi trong thân hình một cô gái 30 tuổi, nhí nhảnh, hồn nhiên và dần dần sau khi trải qua nhiều chuyện thì cô cũng dần trưởng thành hơn. Về Yang Se Jong, ôi ta nói nụ cười của ảnh đẹp xỉu á, mỗi lần cười cái là rụng mẹ con tim. Cái cách anh thể hiện sự vụng về, ngượng ngùng hay ghen tuông vớ vẩn nó bị dễ thương lắm. Tương tác giữa 2 diễn viên chính ổn lắm nè, nhẹ nhàng ngọt ngào.

Review phim Still 17 (2018): Thirty but Seventeen

Màu sắc phim rất tươi sáng, ấn tượng nhất với mình là bầu trời xanh lúc nhìn qua ô cửa sổ trên mái nhà phòng Woo Jin, đẹp thực sự.

Nguồn: Maybe You Never Watched This Movie

Article Categories:
Review phim

Comments are closed.