Là phim điện ảnh siêu anh hùng của Mỹ năm 2008 dựa trên nhân vật giả tưởng Hellboy do Mike Mignola sáng tạo. Phim do Guillermo del Toro đạo diễn kiêm viết kịch bản và là phần tiếp nối của phim điện ảnh Hellboy năm 2004.
Nội dung chính của bộ phim về Nuada hoàng tử lưu vong của thế giới thần thoại quay trở lại để triệu tập đội quân Vàng nhằm hủy diệt loài người, thống trị trái đất. HELLBOY và đồng đội phải chiến đấu để ngăn chặn âm mưu của Nuada.
Mình chọn phần 2 để review vì đây là phần mình thích nhất. Nếu bạn chưa từng xem phần 1 thì cũng không sao cả, vì nó chẳng ảnh hưởng gì đến nhau. Còn nếu bạn mới chỉ xem phiên bản reboot năm 2019 thì mình mong bạn sẽ xóa hoàn toàn trí nhớ về bộ phim đó. Dù mình rất thích David Harbour, nhưng phải thú thật đạo diễn và biên kịch đã phá hỏng niềm háo hức chờ mong của mình sau rất nhiều năm về phần tiếp theo của Hellboy.
Do bộ phim là Rated R nên nó tràn ngập mấy cảnh máu me và bạo lực đến bội thực, nhưng nội dung lại hời hợt và buff nhân vật phản diện lên cái level không thể hủy diệt sau đó ngủm một cách rất chi là ba chấm. Kết quả là phần phim này flop và chắc sẽ không được cân nhắc làm phần tiếp theo.
Quay về phần 2, đây là phần thành công nhất trong 3 phần phim. Đối với mình chỉ có Ron Pearlman là Hellboy cũng như Robert Downey Jr là Iron Man vậy. Thật ra Hellboy khá là kém may mắn khi thời điểm ra mắt 2004 không gây được tiếng vang cho lắm thế nên mất đến tận 4 năm mới có phần tiếp theo. Mặc dù phần 2 thành công nhưng thương hiệu Hellboy dễ dàng bị chìm nghỉm khi đế chế Marvel trỗi dậy.
Bộ phim hội đủ yếu tố về một bộ phim siêu anh hùng cần có như là một nhân vật phản diện hấp dẫn với niềm đam mê hủy diệt loài người, một nhân vật anh hùng với sức mạnh siêu phàm luôn là nỗi sợ của bọn tôm tép, không sống theo khuôn phép, ngang tàn và hóm hỉnh. Cô bạn gái cool ngầu giỏi giang và có thực lực thực sự chứ không phải chỉ biết làm màu, một anh chàng phụ tá thông minh, điềm tĩnh. Một điểm cộng nữa là nhạc phim rất hay. Nhờ bộ phim này mà mình biết đến bài Can’t smile without you của Barry Manilow.
Nhưng ấn tượng nhất với bộ phim này là nhân vật phản diện, hoàng tử Nuada. Tạo hình đẹp với mái tóc bạch kim dài suôn mượt. Thông minh, giỏi võ, nói chung đúng chuẩn hoàng tử. Cách xây dựng nhân vật cũng rất chặt chẽ, không hời hợt hay bị buff quá đà. Mình cũng rất thích tạo hình của yêu tinh, yêu quái trong phim này, nó luôn khiến mình nhớ lại những bộ phim thần thoại mình hay được xem lúc còn nhỏ vào mỗi chủ nhật trên kênh VTV1.
Vì là rate PG13 nên các bạn không phải lo sẽ có những cảnh máu me kinh tởm hay bạo lực được chú trọng hơn nội dung. Và những tình tiết hài hước rất tinh tế chứ không khiên cưỡng và thô tục. Sau cú shock khi xem phiên bản 2019 thì đối với mình Hellboy mãi dừng lại ở năm 2008.